Pages - Menu

Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2014

BUỒN NÈ!

Viết chút gì đây nhỉ. Mệt mỏi quá, có ai hiểu được m lúc này không, muốn được bình yên trong tâm hồn thôi mà khó đến vậy sao. Ai mang cho m chút bình an với. Buồn chuyện gia đình lúc nào cũng là nỗi buồn dài đăng đẵng trong m cả. Thật sự giờ chỉ muốn ngủ một giấc thật say thôi. Sad, cry.

Thứ Ba, 29 tháng 4, 2014

THÁNG 4 VỀ...

CÔ GÁI THÁNG 4
Mùa gọi tháng 4 về xôn xao khắp con đường nhỏ rực rỡ những bông hoa loa kèn....

 Cô gái tháng 4 ngước đôi mắt nhìn ánh chiều trải đượm giữa dòng người.......

 Tháng tư về, gió hát mùa hè, những cơn mưa rào đầu mùa cho những bông hoa loa kèn rực nở... Hoa Loa kèn là món quà mà tạo hoá ban tặng cho tháng tư. Chỉ nở rộ duy nhất một lần vào tháng Tư yêu thương! ♥

Tháng tư về... nắng hanh hao nhuộm màu vàng hoe khắp nẻo đường. Cái nóng gắt cùng với gió biển miền Trung làm lòng ta thoáng bối rối. Thời gian trôi qua nhanh... chớp mắt thấy tất cả chỉ còn là kí ức....

Tháng tư về, những cảm xúc không tên theo từng cơn gió thổi ào về trong ký ức. Tìm một khoảng lặng yên bình trong tâm hồn, nhâm nhi ly cà phê Ban mê, nhìn dòng người qua lại và suy ngẫm về ta...

Tháng Tư … suỵt … khẽ thôi... cho dế mèn ngủ nhé! Thấy chênh vênh đôi bờ hư thực trong ký ức một tình yêu nồng nàn như nắng, như lá và như gió tháng Tư…







Tháng 4 về .... ta nhớ...

Ta nhớ… nhớ phố núi mờ sương, phố núi mộng mơ, phố núi bình yên, phố núi yêu thương… phố núi của lòng ta…


Ta nhớ … nhớ những lời ru của Nội, nhớ vòng tay ấm áp của Nội - sao mà yên bình đến thê!... Nhớ cả những câu thơ Nội đọc... ngọt ngào và yêu thương. Hình bóng Nội thân yêu luôn trong tim ta, ta yêu Nội, ta muốn kí ức quay lại để được nằm trong vòng tay của Nội...


Ta nhớ... nhớ những chiều cùng ba đi câu cá... nhớ về người ba suốt cuộc đời yêu thương ta... Ta luôn hãnh diện vì là con của ba... ta yêu ba nhất trên đời... dù ở nơi đâu nhưng lòng ta luôn nhớ về ba... về ngôi nhà yêu thương...

Ta nhớ… nhớ những chiếc bánh mẹ làm…. ta yêu những chiếc bánh ngọt ngào của mẹ... những chiếc bánh yêu thương mà ta sẽ mãi nhớ về....

Ta nhớ... nhớ về người anh trai luôn yêu thương ta... luôn chở che cho ta... nhớ về những buổi chiều anh cõng ta trên lưng... nhớ những lúc ta nhõng nhẽo với anh...


Ta nhớ... nhớ về chị ta... nhớ về những chiều rong chơi cùng chị...

Ta nhớ... nhớ về mối tình tuổi 18... nhớ về những nụ cười giòn tan... nhớ về những kỉ niệm trong sáng tuổi học trò...

Ta nhớ... nhớ về những lần ta vấp ngã trong đời... nhớ về những tháng ngày hạnh phúc... nhớ về những ngày tháng buồn bã trong cuộc sống...



Khẽ đưa tay ra đón những hạt mưa, ta bất giác thở dài khi nghĩ về những điều cũ kĩ của kí ức xưa kia...

Tháng tư - ta sinh ra đã là một cô gái Kim Ngưu mạnh mẽ. Ta luôn cố gắng phấn đấu, luôn cố gắng mạnh mẽ, luôn cố gắng hoàn thiện bản thân, không bao giờ gục ngã giữa dòng đời tấp nập.

Thấy mình giống như hoa Loa Kèn mỏng manh, nhỏ bé giữa dòng đời tấp nập....
Ta đưa tay nắm chặt những yêu thương...



















P/s: Cảm ơn ai đã nhớ đến ta - một cô gái tháng 4.

Thứ Tư, 9 tháng 4, 2014

VÌ EM YÊU ANH...



Chắc vì em nên anh buồn lắm
Xin lỗi anh và xin anh hiểu cho em
Vì em sợ tình mong manh dễ vỡ
Nên trong lòng sóng cuộn những hờn ghen.

Ở nơi anh biết bao người xinh đẹp
Nói những lời ngọt ngào đáng yêu
Anh ngây ngô tưởng họ yêu chân thật
Nên hoàng hôn thờ thẫn ngắm mây chiều.

Yêu anh nhiều nhưng em chẳng nói

Em thật thà giữ anh mãi trong tim
Rồi vô cớ giận hờn nũng nịu
Để lệ tuôn đẫm ướt màn đêm.

Vì yêu anh nên em ích kỷ

Sợ chạnh lòng anh nhớ người xưa
Anh chỉ được yêu mình em thôi nhé
Để lòng em không hóa những cơn mưa!

Lê Thu Trinh <3

M.ĐN.15.10.13

Thứ Bảy, 5 tháng 4, 2014

HÃY...

Hãy lắng nghe nhịp thở của trái tim
Để tận hưởng những gì ta đang thấy
Vì thời gian không bao giờ quay lại
Hãy nói yêu thương cho cuộc sống đong đầy. 

 Lê Thu Trinh <3

Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

MỘT CHÚT NHỚ THƯƠNG GỬI VỀ MIỀN HƯ VÔ...

Chủ nhật, vẫn những cơn mưa Đông lạnh buốt, những cảm xúc không tên theo từng cơn gió thổi ào về trong ký ức. Tìm một khoảng lặng bình yên trong tâm hồn, nhâm nhi ly cà phê Ban mê, nhìn dòng người qua lại và suy ngẫm về những kỉ niệm của tuổi thơ. Lại một ngày mưa dầm, một mình Nó lang thang dưới mưa... Muốn đưa tay hứng lấy những giọt mưa nhưng lại sợ cảm giác lạnh ở lòng bàn tay... Nên thôi...

Cũng con đường này, nhưng chỉ còn mình Nó bước đi, những kỉ niệm về Mẹ vẫn còn in đậm trong trái tim nhỏ bé của nó. 6 năm trước, cũng những cơn mưa lạnh, nó rúc đầu vào lòng Mẹ, nó nằm cuộn tròn trong vòng tay Mẹ , nó thấy trái tim mình ấm áp làm sao... Trở về với hiện tại, nhìn mưa rơi rơi, những nỗi buồn chợt ùa về, những giọt nước mắt cứ chờ chực ở khóe mi để rồi có thể rơi bất kì lúc nào theo từng giọt mưa lạnh lùng ngoài kia...

6 năm trước....... Mẹ nó bị ốm nặng lắm, cứ phải nằm viện điều trị, những tiếng cười đùa bên mâm cơm không còn nữa, thay vào đó là sự im lặng đến đáng sợ, những bữa cơm pha những giọt nước mắt mặn đắng...

Trong kí ức sâu thẳm của tuổi thơ, nó vẫn nhớ về cái buổi sáng hôm ấy, một ngày mưa của mùa Đông lạnh lẽo, Mẹ nó đã ra đi mãi mãi, mọi người không cho nó ôm Mẹ khóc, sợ nước mắt sẽ làm Mẹ nó luyến tiếc nơi trần thế, nó đứng đó khóc òa lên, nó không tin Mẹ đã mãi xa nó vì nó thấy nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt gầy gò của Mẹ nó kia mà. Ngoài trời mưa nặng hạt, trong căn nhà nhỏ cũng dần vang lên tiếng nấc nghẹn ngào.

Nó phải sống thế nào đây, khi mà chổ dựa của nó đã bị cướp đi mất, nó phải làm sao khi ngày mai mở mắt ra không còn thấy Mẹ nữa! Nó phải làm sao khi về nhà mà không còn thấy Mẹ ngồi đó nữa!.... Nó phải làm sao..

Mưa... sấm chớp xé toạt màn đêm, nó ngồi co vào một góc tối. đôi môi ậm ự, phát ra những tiếng nấc nghẹn ngào...

"Xin đừng bắt Mẹ tôi
Tôi làm sao sống nổi
Tôi cho Người tất cả
Tôi chỉ cần Mẹ thôi.


Mẹ ơi, con cần Mẹ
Như cây cần có nước
Người ơi, tôi cần Mẹ
Như cây cần ánh mặt trời...


Con hứa sẽ ngoan mà!
Mẹ đừng rời xa con.
Mẹ ơi!
Mẹ mà rời xa con
Ánh mặt trời sẽ tắt
Cây con sẽ héo mòn...


Mẹ nó ra đi vội vàng để lại một lá thư với bao nhiêu điều nhắn gửi. Số phận đã an bài cho Mẹ nó cuộc sống quá ngắn ngủi, nó đã khóc rất nhiều, hình như nước mắt là gia vị mặn nhất trong suốt tuổi thơ của nó thì phải. Những ngày sau khi Mẹ nó ra đi là những ngày u ám nhất trong cuộc đời nó. Sự trống vắng, hiu quạnh bao trùm lên căn nhà.

Hằng đêm, khi chìm vào giấc ngủ nó thấy hình bóng Mẹ thân yêu gọi tên nó, nhưng nó càng chạy đến thì bóng Mẹ càng khuất dần, khuất dần rồi mất hẳn sau màn sương trắng xóa, dầy đặc. Nó giật mình tỉnh dậy hoảng hốt khi biết Mẹ không bao giờ trở lại với nó nữa. Nó thấy mình trơ trọi giữa căn nhà buồn tẻ. Nhiều khi trong bóng tối nó cố quay lưng lại để tìm kiếm một ánh mắt trìu mến của Mẹ, nhưng nó chẳng thấy gì ngoài bóng đêm xa xăm tận cõi hư vô....
Sự ra đi của Mẹ nó là nỗi mất mát quá lớn đối với cuộc đời nó, nó cần Mẹ biết bao. Làm sao nó có thể quên cảm giác của một ngày đau đớn ấy. Nó như con chim non chưa đủ lông đủ cánh, lạc đàn, chơi vơi, run rẩy giữa đêm đông lạnh giá với tiếng côn trùng kêu rên rỉ khóc cùng nó. Đau buồn, sợ hãi nó nép mình vào một góc tối. Năm tháng trôi đi nó lớn lên cùng nỗi buồn day dứt của tuổi thơ...

Nó 20.

Nó cứ mãi miết đuổi theo những thứ hư vô... Nó mệt mỏi... Nó vẫn trắng tay. Từ bây giờ nó sẽ thử dừng lại, sẽ tự cho phép mình cảm nhận cuộc sống hiện tại của mình. Nó chưa bao giờ thử buông kí ức... Nó sợ sẽ đánh mấtt nụ cười của Mẹ trong tim nó mãi mãi. Nó đã khóc rất nhiều nhưng chưa bao giờ thử khóc thật to... để mọi người biết rằng nó đang buồn, lạnh và cô đơn nhiều lắm. Nó chỉ khóc một mình, để một mình nó biết, mình nó đau thôi, để những giọt nước mắt mãi chảy vào trái tim nhỏ bé của nó…

Đà Nẵng, những ngày Đông vẫn ồn ào, náo nhiệt, cái cảm giác đón những cơn gió miên man khó tả, chút buồn, chút bâng quơ và mệt mỏi. Những con đường mùa đông trở nên lạnh hơn, tiếng xe, tiếng còi, tiếng cười nói như một bức tranh đang cố tô vẽ lên một ngày mai tươi sáng hơn trong nó!

Ngày mai, nó sẽ cười thật tươi khi nhớ về những ngày tháng hạnh phúc và buồn bã của kí ức xưa...

Ngày mai, nó sẽ cười thật tươi khi xem lại những bức ảnh kỉ niệm của 6 năm về trước.


Ngày mai, mắt nó sẽ không còn nhòe nhoẹt khi đi trên lối mòn của kí ức xưa kia nữa!

Ngày mai....nó sẽ vui mà...


 Lê Thu Trinh.27.314

Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2014

TRÁI TIM NHỎ...





Cơn gió chiều nay heo may lạnh
Ta bỗng thấy lẻ loi đôi mãnh vỡ
Phải chi đừng dệt lên mộng mơ
Trái tim nhỏ chẳng thẩn thờ đợi mong

Có một người vẫn mãi ngóng trông
Chờ một người ngày xưa không trở lại
Cơn gió lạnh lùa vào lòng tê tái
Nhớ một người chẳng biết phải làm sao

Lá vàng rụng cuốn theo gió rì rào
Tâm hồn nhỏ đứng chênh chao trước gió
Mưa nhẹ rơi bên tai thì thầm nhỏ
Nơi này nhớ ai đó biết không!

Lê Thu Trinh.ĐN.1.3.14

PHƯỚC AN, NHỚ MẸ!

Phước An, nhớ Mẹ!
...Vẫn là nơi thành phố buồn, nơi chỉ có mình Mẹ khi hoàng hôn buông xuống, sao đôi mắt con cứ luôn ướt nhòe, con tủi thân và mệt mỏi vô cùng!
...Vẫn là nơi thành phố buồn, bước chân con mệt nhòa, những bước chân nặng nề như níu giữ, một nỗi nhớ về một miền hư vô, một nỗi đau thấu tận trái tim nhỏ!
...Nơi thành phố buồn! Con chẳng thể cất nên lời, đôi môi cứ ứ nghẹn một nỗi đau âm ĩ! Con xa thành phố buồn... Con muốn quên tất cả muộn phiền, bao nhiêu là nước mắt cho con quên đi đau buồn! Con sợ lắm mỗi khi một mình, có đứng vững không khi gió lạnh luồn qua.... Xa thành phố buồn con cố gắng mạnh mẽ, sẽ sống khác bằng niềm tin con mang!... 

...Xa thành phố buồn...

Lê Thu Trinh.